Orlando Bloom gây chú ý khi chia sẻ quãng thời gian đau đớn khi té ngã từ tầng 3 lúc 19 tuổi. Tài tử gọi đó là trải nghiệm cận kề cái chết và biết ơn vì bản thân vẫn có thể đi lại sau tai nạn nghiêm trọng ấy. Người vợ thì chết ngạt trong nhà vệ sinh. "Rất có thể người chồng đã dùng cơ thể mình che chắn cho con nên mới chết trong tư thế đó", người này nhận định. Sau khi vụ cháy xảy ra, nhiều người thân của 3 nạn nhân lập tức có mặt. Tôi đã nghĩ như thế nên khi bắt đầu có một tình yêu cho mình, tôi đã hoàn toàn đặt niềm tin vào đó. Nói thẳng ra thì bản thân tôi là một người khá bảo thủ và cũng tương đối cổ hủ và sống theo phong cách truyền thống. Việc này giúp Richard trốn thuế và trở nên giàu có. Nhưng mọi chuyện sau đó bị bại lộ, Richard bị tòa Old Bailey kết tội và bị treo cổ năm 1805. Nếu một người bị treo cổ vì lá bài Át bích thì đây có thể là lý do chính đáng để gọi nó là "lá bài tử thần". Phải biết hắn gần nhất thực lực tăng nhiều, cách kia Bán Thần chi cảnh chỉ có cách xa một bước, tại thiên lôi trong thành đó cũng là cường giả hiếm có, rất có mấy phân xem thường thiên hạ chi ý, nhất là tại thiên lôi trong thành, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy chỉ cần Cái chết bất tử Quân Burgundy bán Jeannes d'Arc cho người Anh. Họ đưa nữ anh hùng ra xét xử tại một tòa án tôn giáo ở thị trấn Rouen (tỉnh Normandy) với hy vọng sẽ giết cô một lần và mãi mãi. Phiên tòa bắt đầu vào tháng 2/1431, và câu hỏi duy nhất là người Anh sẽ mất bao lâu cho việc tìm ra một cái cớ để xử tử Jeannes. Và liên tiếp những năm sau đó anh luôn giữ được vị trí no1 của mình. quả thực khi Sở Hồn có ShenLong tham gia đội, về cơ bản mọi giải đấu tham gia đều thu được quán quân. Giai đoạn 2003 - 2006 đừng nói là đánh bại Thần Long, mà việc thắng được hắn dù chỉ là jFkzN. Hứa Thừa Yến nghe xong, chỉ lịch sự cười, nhẹ nhàng nói, "Mùi khói thuốc ở quán bar rất nồng."Trì Dật dựa lưng vào ghế, thờ ơ nói, "Đúng thế, sức khỏe của Tu Trúc vẫn chưa tốt, không đến quán bar được."Thẩm Tu Trúc chỉ cười dịu dàng, "Không sao đâu, gần đây bác sĩ bảo thể trạng đã tốt hơn, đi quán bar vẫn được."Một người khác trong phòng lập tức phản đối, "Đâu có được, chúng tôi không uống rượu cũng chẳng sao, nhưng nếu để cậu xảy ra chuyện thì không được.""Đúng thế đúng thế! Gặp nhau ở quán trà cũng giống nhau mà."Hứa Thừa Yến cầm tách trà, nghe giọng nói xung quanh, đột nhiên cảm thấy bản thân có phần dư đi theo Hạ tiên sinh 5 năm, nhưng 5 năm qua cũng không đủ để bạn bè xung quanh tiên sinh chấp nhận lần gặp nhau, anh đều loáng thoáng cảm nhận được sự xa lánh của những người đó với mình, thậm chí có cả châm từng thử cố gắng, nhưng nhận ra rằng dù có cố gắng đến đâu, người ghét anh vẫn cứ xuất thân không tốt, thỉnh thoảng nghe không hiểu những gì bọn họ nói, cũng không biết phải nói gì, chỉ im lặng ngồi bên cạnh tiên sinh, hệt một bình Thẩm Tu Trúc thì thiếu gia cùng lớn lên với tiên sinh hồi nhỏ, đều là người cùng một tầng một thiếu gia được cưng chiều, được mọi người yêu và tiểu thiếu gia đó có sự chênh lệch quá như món đồ giả rẻ tiền bên đường, cùng đồ vật tinh xảo nằm trên quầy Thừa Yến uống trà, để bản thân khôi phục tâm sinh còn đang ở đây, anh không thể bất lịch sự người khác còn đang nói về sức khỏe của Thẩm Tu Trúc."Nếu không phải do lần bắt cóc đó, cơ thể Tu Trúc cũng không thành như vậy...""Được rồi, đừng nhắc đến chuyện này nữa." Có người ở bên cạnh ngắt mắt, bầu không khí trong phòng trở nên kỳ lạ, không ai dám mở vì nhắc đến vụ bắt cóc, những người khác đều nhìn về phía Hạ Dương và Thẩm Tu Dương không phản ứng gì, chỉ đứng dậy lạnh nhạt nói, "Đi về."Hứa Thừa Yến thấy tiên sinh muốn đi, cho nên chuẩn bị đứng dậy đúng lúc này, Thẩm Tu Trúc ngồi ngay gần đó hơi cúi người, với lấy một tách trà trên phút chốc, Hứa Thừa Yến ngửi được mùi hương nước hoa dịu nhẹ trên người Thẩm Tu mùa Thừa Yến lập tức giật mình, nhưng cũng mau chóng phản ứng lại, đi theo người đàn đậu ở bên ngoài quán trà, Hứa Thừa Yến vừa lấy khóa xe ra thì người đàn ông lại giơ tay lấy Dương, "Để tôi lái."Hứa Thừa Yến đưa hắn chìa khóa xe, ngồi ở ghế lái phụ, cảm thấy có chút mệt Thừa Yến nhắm hai mắt lại, vô tình ngủ lúc mơ mơ màng màng, Hứa Thừa Yến cảm nhận được xe dừng lại, tưởng rằng đã về đến nhà, nhưng khi nhìn qua cửa kinh xe thì thấy vẫn đang ở trên Thừa Yến nhìn người đàn ông bên cạnh, tò mò gọi một tiếng, "Tiên sinh?""Mua ít đồ." Người đàn ông cởi dây an toàn, xuống xe rời Thừa Yến ở trong xe, im lặng ngồi lâu sau Hạ Dương đã quay lại, trong tay cầm một phần bánh Dương đưa bánh ngọt cho Hứa Thừa Yến giữ, tiếp tục lái Thừa Yến nhìn hộp bánh trên đùi, mở hé nắp hộp ra một chút, thấy bên trong là một cái bánh kem biết đây là hiệu bánh ngọt lâu năm, tiên sinh thường xuyên đến đây mua bánh về cho nhưng, anh không thích ăn đồ trước anh không biết vì sao tiên sinh lại thích mua bánh ngọt cho mình, còn tưởng đó là thói quen của tiên sinh, cho nên không nói lại, dù sao chỉ cần do tiên sinh mua thì anh đều là lúc này, anh cũng không dám áo trong tủ của anh giống hệt Thẩm Tu Trúc, đồng hồ và nước hoa do tiên sinh tặng cũng giống Thẩm Tu Trúc....Vậy còn bánh kem?Có phải do Thẩm Tu Trúc cũng thích ăn bánh, cho nên mỗi lần về nhà tiên sinh đều mua bánh?Hứa Thừa Yến không nhịn được nhìn người bên cạnh, hơi mở miệng định nói gì đó lại sao đã biết trước đáp án, không cần thiết hỏi chỉ là món hàng rẻ tiền, muốn thay lúc nào mà chẳng về đến nhà đã gần 11 giờ Thừa Yến tắm xong, nằm ở trên giường, hai mắt vẫn mở to không ngủ đàn ông vẫn đang nằm cạnh anh nhưng anh lại cảm thấy vô cùng lo ràng hai người cách nhau gần đến vậy, cùng nằm trên một cái giường, nhưng anh có cảm giác mình đang cách tiên sinh rất Thừa Yến gọi một tiếng, "Tiên sinh?""Hửm?" Người đàn ông lười biếng lên tiếng."Em có thể tiếp tục ở bên cạnh tiên sinh không?" Hứa Thừa Yến còn nhớ rõ, khi anh tỏ tình với tiên sinh, tiên sinh không hề nói đồng mà vẫn để cho anh ở bên cạnh tiên sinh, không có danh đó anh nghĩ, có danh phận hay không cũng chẳng sao, chỉ cần ở bên tiên sinh là đó cứ chờ đợi, thoáng cái đã 5 cho rằng anh sẽ vĩnh viễn ở cạnh tiên sinh, không nhận được danh phận cũng được, cho đến khi Thẩm Tu Trúc quay và tiên sinh không phải người yêu, trước nay tiên sinh cũng không hứa hẹn gì với anh, còn có thể kết thúc cái mối quan hệ kỳ lạ này của hai người bất cứ lúc Thừa Yến mở to mắt, nhìn người đàn ông trước mặt, chờ đợi câu trả người đàn ông chỉ lạnh nhạt nói, "Đừng suy nghĩ lung tung.""Vâng." Hứa Thừa Yến rũ mắt xuống, không nhắc lại chuyện này khi chìm vào giấc ngủ, đột nhiên Hứa Thừa Yến nhớ tới vụ án bắt cóc nhà giàu chấn động cả Thẩm thiếu gia đã cứu tiên bắt cóc đó quả thật rất chấn động, đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ mọi bắt cóc trói đại thiếu gia họ Hạ, nhưng lúc đấy Hạ thiếu gia đang ở cùng Thẩm thiếu gia, bọn bắt cóc tiện tay trói cả hai đi, đòi tiền gia và Thẩm gia vội vàng chuẩn bị tiền, sắp xếp giao dịch với bọn bắt Hạ thiếu gia và Thẩm thiếu gia bị nhốt trong kho hàng, nghe lén cuộc trò chuyện của bọn bắt cóc, bọn chúng nói không định để hai người sống, lấy được tiền chuộc rồi thì khử con người đành nhân lúc đêm khuya tìm cơ hội trốn thoát, đáng tiếc bị bọn bắt cóc phát hiện, trên đường chạy trốn, Thẩm thiếu gia đã đỡ một dao cho Hạ đến khi chạy đến vách núi cạnh biển, tình thế bắt buộc nên hai người đành nhảy từ trên vách núi thiếu niên mười mấy tuổi ở trên biển, cùng nhau bám vào một tấm ván gỗ trôi nổi, khó khăn tìm cách thiếu gia liều mạng bảo vệ Hạ thiếu gia, còn suýt nữa chết đuối không kịp cứu, mãi đến khi cảnh sát tìm được hai từ lúc đó mà người Thẩm thiếu gia mang mai trúc mã, hai đứa nhỏ hồn nhiên, vẫn là ân tình cứu trách tiên sinh cứ nhớ mãi không anh có thể so với một bạch nguyệt quang như vậy. Tên Hán Việt Thế thân thụ giả tử chi hậuTạm dịch Thụ thế thân giả chết lúc sauThể loại Giới giải trí, cẩu huyết, gương vỡ lại lành, chính văn SE, phiên ngoại đầu tra nam não ngắn về sau cắm đầu truy thê - Hạ Dương công, ban đầu thế thân si ngốc về sau giả chết ý lạnh tâm tàn - Hứa Thừa Yến thụSố chương Chính văn 113 chương SE + 79 phiên ngoại HE.Editor Chúi ánTheo đuổi một ngươi suốt năm năm, vì người mà hạ mình, vì người mà dâng hiến, Hứa Thừa yến nhân nhượng Hạ Dương mọi cho Hạ Dương luôn lạnh lùng, nhưng Hứa Thừa Yến vẫn tình nguyện yêu người kia, hi sinh vì người mình yêu, chỉ mong có thể được ở cùng với Hạ Dương, có thể hòa tan sự lạnh lẽo của người Hứa Thừa Yến tỉnh nguyệt quang của Hạ Dương trở Thừa Yến tận mắt nhìn thấy cái người vĩnh viễn luôn thể hiện dáng vẻ lãnh đạm kia, lại có thể có một mặt ôn nhu, dịu dàng đến như vậy, chỉ là người hưởng thụ điều đó lại không phải thời khắc này, Hứa Thừa Yến rốt cuộc nhận ra bản thân chỉ là một kẻ thế thân không hơn không kém. Núi băng rồi sẽ tan chảy, thế nhưng có được năng lực hòa tan núi băng không phải là cậu, mà là người khácHứa Thừa Yến chật vật bất kham cuối cùng tỉnh ngộ, lựa chọn buông tay, thu thập hành lý rời đi một Hạ Dương sau khi trở về, nhìn căn nhà tối om trống rỗng, cũng chỉ cùng đám bạn bè xấu cười nhạo cá độ chưa vượt quá năm ngày Hứa Thừa Yến khẳng định sẽ quay đầu tiên, Hứa Thừa Yến không trở thứ hai, Hứa Thừa Yến cũng vẫn không thấy bóng cho đến ngày thứ năm, Hứa Thừa Yến rốt cuộc trở quá chờ đợi Hạ Dương lại là thi thể lạnh như băng của Hứa Thừa Yến, thật sự không có biện pháp vãn năm sau, Hạ Dương như cũ vẫn là một đại thiếu gia cao cao tại thượng, ở trong tiệc rượu chè chén đột nhiên nhìn thấy một hình bóng quen thuộc. Hạ Dương chẳng khác nào kẻ điên mất trí xông lên phía trước, níu tay thanh niên tóc đen trước mặt gọi "Yến Yến."Đại thiếu gia họ Hạ từ trước đến nay một bộ băng phong lãnh đạm, lúc này lại đang gắt gao bắt lấy cánh tay thanh niên không muốn bỏ, hai mắt ngân ngấn đỏ ửng "Cùng anh trở về, có được không?"Mà đáy mắt thanh niên tóc đen không chút gợn sóng, chỉ khẽ mỉm cười, đem tay Hạ Dương đang bám riết lấy mình dời đi "Xin lỗi, anh nhận nhầm người rồi."Sau đó chính là một màn tra công truy thê xất bất xang bang, bảo đảm hả dạ, không đổi công, giả chết, hoàn toàn không mất trí nhớ. Sau khi thành công giả chết khiến mọi người tin thật, thụ luôn một lòng trầm mê vào sự nghiệp, tuyệt không dính dáng tới yêu đương. Dự tính từ ba đến bốn mươi chương đầu là tình tiết giả chết của thụ, những chương về sau đều là câu chuyện ngược chết tra công, vừa lòng hả dạ.•Đôi lời của editor Vẫn như cũ, mình thực sự không chuyên về mảng edit truyện cho nên bản edit đăng tải chỉ có thể giống khoảng 70-80% so với cốt truyện chính mà tác giả viết thôi. Vậy nếu có chỗ nào sai sót, mong rằng các bạn thiện chí góp ý và thông cảm cho mình nha 💜 Cuối cùng, bởi vì mình không phải tác giả của bộ truyện này thế nên trong quá trình theo dõi thay vì gọi mình là au thì hãy gọi là editor nhé 😉 Hứa Thừa Yến đã Hạ Dương nghe tin đó thì không có phản ứng gì, nhưng vẫn kiên nhẫn nghe người ở đầu dây bên kia giải đến khi người kia nói xong, Hạ Dương tắt điện Dật tò mò ngó qua, "Hạ thiếu, Yến Yến nói gì?""Không có gì." Hạ Dương cầm ly rượu trên bàn, không nhanh không chậm nói, "Cuộc gọi nhàm chán ngày cá tháng tư thôi."Cũng chỉ là một cuộc gọi trêu đùa ngày cá tháng người hợp tác diễn kịch, gọi điện đến nói mấy lời như hôm nay là cá tháng Dương đặt ly rượu xuống, nhìn bài trên bàn, nói với mấy người khác, "Tiếp tục."Ván bài lại tiếp qua trong ván bài này, Hạ Dương chơi có phần mất tập ràng bài trên tay rất đẹp, nhưng cuối cùng lại vài ván, Hạ Dương thua rất nhiều hơn một giờ sáng, Hạ Dương đứng dậy, mở miệng nói, "Tôi về trước."Trì Dật hỏi, "Đã muộn thế rồi, Hạ thiếu không ngủ lại đây sao?"Một người khác ngồi chơi cùng bàn lên tiếng giữ lại, "Đúng vậy, Tu Trúc cũng nghỉ ở trên thuyền, Hạ thiếu không ở lại à?"Hạ Dương chỉ lạnh nhạt nói, "Không."Hạ Dương xoay người rời khỏi du thuyền, một mình đi khi quay lại chung cư, trong phòng vẫn tối đen như đèn lên, trong phòng khách không có người, phòng ngủ vẫn giữ nguyên hình trạng như lúc sáng hắn Dương không quan tâm lắm, cúi đầu nới lỏng cà thứ vẫn giống như bình nhà vắng một người cũng chẳng ảnh hưởng hôm sau, Hạ Dương đến công nay có cuộc họp, Hạ Dương đưa điện thoại cho thư ký, dặn thêm, "Lát nữa Giang Lâm đến.""Vâng." Thư ký gật đầu, chờ Hạ Dương đi vào phòng họp mới tiếp tục quay về chỗ ngồi làm lúc sau Giang Lâm Lâm cầm tập tài liệu, nhìn thư ký hỏi, "Anh tôi đâu?"Thư ký đáp, "Hạ tổng vẫn đang họp, khoảng nửa tiếng nữa sẽ xong ạ."Giang Lâm ừ một tiếng, ngồi ở chỗ ghế chờ, đợi Hạ Dương ký rót cho Giang Lâm một tách trà nóng, quay về bàn làm một lúc sau, điện thoại của Hạ tổng lại vang lên, thư ký nhìn qua, là một dãy số ký nhận điện thoại, sau khi nghe đối phương nói xong thì lập tức kinh đến khi Hạ Dương họp xong quay về văn phòng, vẻ mặt của thư ký có chút kỳ lạ, ngay cả Giang Lâm ở bên cạnh cũng hoảng hốt."Sao vậy?" Hạ Dương thản nhiên hỏi."Hạ tổng, vừa có cuộc gọi." Thư ký đưa điện thoại qua, chậm rãi nói, "Hôm qua Hứa Thừa Yến tiên sinh gặp tai nạn xe....""Đã mất rồi ạ."Hạ Dương hủy rất nhiều lịch trình, mua vé máy bay vào An Lâm cũng đi cùng Hạ Dương tới bệnh người được nhân viên ở đó dẫn đi, cuối cùng đã gặp được Hứa Thừa qua lúc này Hứa Thừa Yến đã là một thi thể lạnh băng, trên người phủ tấm vải dưới tấm vải trắng có thể lờ mờ nhìn thấy thi thể đã bị cháy Lâm nhìn thi thể trước mặt, có phần không tin được."Sao có thể...." Giang Lâm gần như run rẩy, hơi nhấc tấm vải trắng thi thể đã bị cháy đến hoàn toàn thay đổi, không nhìn được rõ mảnh da nào trên óc của Giang Lâm không nghĩ được gì người đang sống sờ sờ, sáng qua còn nhắn tin với cậu, sao bây giờ đã mất?Giang Lâm hơi mở miệng, muốn nói gì đó nhưng nói không nên lời, cổ họng gần như khô một lúc lâu Giang Lâm mới tìm lại được giọng nói của mình, nhìn nhân viên bên cạnh hỏi, "Bạn của tôi...Xảy ra chuyện gì vậy?"Nhân viên giải thích, "Sáng hôm qua cậu ấy gặp tai nạn ở trên núi."Con đường lên núi kia vốn không an toàn, đặc biệt là ở khúc cua, trước đây đã từng xảy ra sự cố giao thông mấy nữa mấy ngày gần đây An thị có mưa, lúc xe vào cua bị trượt lốp, cứ thế đổ nghiêng rồi rơi xuống vách xảy ra tai nạn khá vắng vẻ, có lẽ không có ai đi qua, cho nên xe gặp nạn nhưng không được phát tiếc, xe tải nhỏ vừa rơi xuống chưa được bao lâu thì xe bồn chở xăng cũng đi con đường đó, bị lật nghiêng cùng vị trí rồi nổ xe bồn chở xăng nổ quá mạnh, lúc đó mới có người biết trên núi xảy ra tai cứu hộ đến quá muộn, vụ nổ lại lớn, hai người ở trong xe tải đen không kịp thoát ra, cả tài xế lái xe bồn chở xăng, tổng cộng là ba mạng người."Nếu lúc ấy phát hiện sớm hơn, nói không chừng hai người trên xe tải con vẫn cứu được, có thể cứu ra trước khi xe bồn bị nổ..." Nhân viên ở đây có chút tiếc Lâm nghe vậy, trong lòng hụt viên còn nói thêm, "Đúng rồi, còn một ít di vật của Hứa Thừa Yến tiên sinh."Nói rồi nhân viên đẩy một chiếc bàn nhỏ mặt bàn có một cái ba lô và một chiếc đồng hồ đã cháy đen, bên cạnh còn có một chiếc điện thoại được giữ khá cẩn thận, nhưng màn hình cũng đã Giang Lâm đỏ lên, cầm chiếc điện thoại."Chúng tôi tìm được chiếc điện thoại này gần hiện trường tai nạn, khá may là điện thoại chưa hỏng." Nhân viên nói, "Hôm qua đã hỏi người thân của hai nạn nhân kia, chắc đây là điện thoại của Hứa Thừa Yến tiên sinh, chúng tôi đã sạc lại điện rồi."Màn hình điện thoại đầy vết nứt, Giang Lâm cầm điện thoại, cảm thấy thứ trong tay nặng sáng hôm qua, anh dâu vẫn còn dùng cái điện thoại này để gọi cho bây giờ, không còn Lâm cúi đầu, không kìm được lau đôi viên im lặng đứng một bên, bởi vì họ đã thấy nhiều, cũng đã quen với đủ loại cảm xúc của người viên đưa cho Giang Lâm một tờ giấy, nhìn dáng vẻ đau khổ của Giang Lâm, không nhịn được ngẩng đầu, nhìn một người đàn ông khác cũng đang đứng trong đàn ông cao lớn mặc bộ tây trang tối màu, đứng bên cạnh thi thể, thế nhưng vẻ mặt vô cùng bình viên lén đánh giá người đàn ông lãnh đạm này, rõ ràng cùng đến đây nhận thi thể, thế nhưng từ lúc đi vào người này vẫn chưa mở miệng nói một cả khi nhìn thấy thi thể lạnh lẽo này, biểu cảm của người đàn ông vẫn không có gì thay như là, người chết này không liên quan gì đến viên thu ánh mắt lại, không hỏi người đàn ông đứng cạnh thi thể nhìn một lúc lâu, chậm rãi nhấc chân đi, nhìn vào cái bàn bên Dương nhìn di vật trên bàn, cầm chiếc đồng hồ hồ bị dính bẩn, mặt đồng vỡ nát, cả dây đeo cũng bung gian trên đồng hồ mãi mãi dừng lại lúc mười rưỡi hồ bị cháy đen, nhưng Hạ Dương vẫn nhận ra đây là quà sinh nhật hắn tặng cho Hứa Thừa Yến lần Dương nhìn đồng hồ, đột nhiên gọi, "Giang Lâm."Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc đồng hồ, Hạ Dương chậm rãi hỏi, "Hôm nay là ngày cá tháng tư sao?"Tâm trạng của Giang Lâm vẫn đang suy sụp, không trả lời, mãi sau mới đáp, "Không phải."Ngày cá tháng tư đã qua cũng hy vọng đây chỉ là trò đùa ngày cá tháng Lâm bỏ điện thoại xuống, lấy cái ba lô bên trong ba lô còn vài món đồ linh tinh, ví tiền và giấy tờ tùy thân vẫn còn bên Lâm vẫn chưa thể tin được, lại nhìn nhân viên hỏi, "Người chết...Thật sự là Hứa Thừa Yến sao?""Vâng." Nhân viên gật đầu, "Tuy camera ở đoạn đường đó bị hỏng, nhưng lúc Hứa Thừa Yến lên xe vẫn có ảnh chụp lại."Lúc đó chính tài xế xe đã chụp ảnh cho Hứa Thừa Yến, họ đi lên thôn, băng qua thôn đến gần con đường để lên trên trong thôn không có camera, cái ở trên núi cũng bị hỏng, nhưng thông qua camera ở thị trấn vẫn xác định được đó là Hứa Thừa nữa khi xác nhận số người tử vong, thông qua video quay lại thì Hứa Thừa Yến chính là người ngồi ở ghế phó lái, cùng tài xế xuất khi cảnh sát xử lý hiện trường cũng chỉ tìm được hai thi thể trong viên nói, "Nếu bây giờ nhận thi thể, phiền người nhà hoàn tất thủ tục.""Không nhận."Giang Lâm giật mình, nhìn người đàn ông phía kia, không hiểu gì gọi một tiếng, "Anh?"Hạ Dương nhìn thi thể lạnh băng, chậm rãi nói, "Đây không phải Hứa Thừa Yến."Nhân viên giật mình, vội giải thích, "Đây đều là di vật chứng minh thân phận của Hứa tiên sinh, còn cả camera trong thị trần chứng minh Hứa tiên sinh đã lên chiếc xe này...""Nếu cần, người nhà có thể cung cấp mẫu DNA, bệnh viện có thể làm giám định." Nhân viên Dương vẫn lạnh lùng như cũ, "Không có mẫu, không đưa.""Anh!" Giang Lâm đứng bên cạnh luống cuống, vội kéo tay Hạ Dương, vội nói, "Anh làm sao vậy?"Nhưng vẻ mặt của Hạ Dương vẫn không thay đổi, nhìn thi thể bị cháy đến mức làn da cũng không còn, giống như nhìn một người xa Dương, "Người chết không phải Hứa Thừa Yến."Nhân viên đành mở lời, "Nếu người nhà từ chối nhận thi thể, thi thể vô danh sẽ được cảnh sát xử lý.""Tùy các người."Thái độ của Hạ Dương vẫn mặc kệ, xoay người rời Hạ Dương quay về khách sạn, trời bên ngoài bắt đầu đổ Dương ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, nhìn khung cảnh bên cửa sổ của khách sạn này có thể nhìn thấy thị trấn cổ Dương nghe tiếng mưa rơi, dáng vẻ vẫn lạnh nhạt, lấy máy tính ra bắt đầu làm mình Giang Lâm ở lại bệnh viện, đi làm thủ tục nhận thi thể, đến tận tối mới Lâm cầm theo tập thủ tục, vào trong phòng, nhìn người đàn ông đang ngồi bên cửa đàn ông nhìn màn hình máy tính, có lẽ đang xử lý công Lâm chậm rãi lại gần, nhìn người đàn ông trước mặt, mở miệng nói, "Ngày mai cùng em đến nhà tang lễ.""Sẽ chuẩn bị hỏa táng." Giọng của Giang Lâm có chút nghẹn đàn ông vẫn không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói, "Mặt cũng không nhìn rõ, sao biết được người chết có phải cậu ấy không?"Giang Lâm nhìn thái độ thờ ơ của Hạ Dương, có chút kích động, tức giận nói, "Những thứ kia đều là đồ của anh dâu! Ảnh chụp từ camera cũng có.""Vậy thì chết rồi." Hạ Dương gật đầu, dời ánh mắt đi, tiếp tục làm Lâm nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt, đột nhiên cảm thấy xa dâu cũng đã mất anh cậu chỉ ngồi ở đây, chẳng có phản ứng gì, không nhìn thấy chút đau khổ Lâm không chịu nổi nữa, yên lặng về hôm sau, Giang Lâm đến bệnh viện, sau đó lại qua nhà tang lễ, sắp xếp ổn thỏa việc hỏa táng thi việc đều do Giang Lâm một mình lo Lâm nhận lại di vật, xác nhận thời gian hỏa táng với nhà tang Hạ Dương vẫn luôn ở lại khách sạn, cầm máy tính xử lý công việc, không hề hỏi tiến độ mọi Lâm nói thời gian và địa điểm hỏa táng cho Hạ Dương, nhưng Hạ Dương chỉ ừ một tiếng, thậm chí không ngẩng đầu lên nhìn, cũng không nói có đến hay hỏa táng, bên ngoài trời Giang Lâm đến nhà tang lễ, trùng hợp gặp được người nhà của tài xế lái xe cũng đang ở gia đình của người tài xế đều đến, vẻ mặt ai nấy đều u buồn, lặng lẽ lau nước bên Hứa Thừa Yến chỉ có một mình Giang Lâm cúi đầu, đôi mắt đỏ chia ly đến quá đột ngột, cậu vẫn chưa chuẩn bị sẵn còn đang chờ anh dâu về tặng tem cho cậu, muốn ăn cơm do anh dâu nấu, muốn làm phù rể cho hôn lễ của anh dâu và anh bây giờ, chẳng còn gì chí lúc hỏa táng anh cậu vẫn không sự không Dương không đến nhà tang lễ mà một mình đến căn nhà trọ mà Hứa Thừa Yến từng chủ ở đây còn giữ lại phòng của Hứa Thừa Yến, chờ người nhà đến sắp xếp."Cậu trai đó vẫn còn quá trẻ, thật đáng tiếc..." Ông chủ vẫn nhớ dáng vẻ của Hứa Thừa Yến."Cao cao gầy gầy, có lẽ vẫn là sinh viên.""Sáng hôm đấy lúc cậu ta ra ngoài vẫn còn nhắn với tôi, nói tối sẽ về, ai ngờ lại xảy ra chuyện."Ông chủ vừa nhớ lại, vừa dẫn Hạ Dương đến Dương đi vào phòng, vẫn cảm nhận được bầu không khí trong căn phòng giá treo có một chiếc áo khoác, áo ngủ được gấp cẩn thận đặt trên giường, trên bàn vẫn còn dây sạc điện bàn có cốc nước còn một nửa, có lẽ ban sáng chủ phòng này chưa kịp uống Dương vẫn nhớ, Hứa Thừa Yến có một thói quen uống nước vào buổi sáng, nói làm vậy sẽ tốt cho sức ràng mới hơn hai mươi tuổi mà lại sống như một người thích mày mò trồng hoa trên ban công, mua không biết bao nhiêu chậu hoa Dương nhấc chân, đi về góc phòng mở túi hành lý ra, bắt đầu thu dọn đồ không có nhiều, Hạ Dương cất quần áo xong, bỏ cả mấy con tem vào túi hành nhưng khi đang dọn đồ trên bàn, Hạ Dương sờ thấy một cái thẻ Dương cầm thẻ gỗ lên, nhìn hàng chữ viết trên đó.[Mong tiên sinh cả đời bình an]Hạ Dương nhận ra, đây là chữ của Hứa Thừa viết giống hệt của nhân của nó, đều dịu Dương cất thẻ gỗ vào túi hành lý, mang theo di vật quay về khách Dương tùy ý đặc túi hành lý ở bên tường, không quan tâm nữa, ngồi xuống bàn tiếp tục xử lý công Giang Lâm trở về từ nhà tang lễ, chỉ thấy Hạ Dương bình thản ngồi ở mặt Hạ Dương vẫn lạnh nhạt như như cái chết của Hứa Thừa Yến không liên quan gì đến hắn vậy."Anh." Giang Lâm bước tới, không nhịn được hỏi, "Tại sao hôm đó anh không nhận điện thoại của anh dâu?"'Hạ Dương thuận miệng hỏi, "Điện thoại nào?"Giang Lâm nhìn thái độ bình thản của Hạ Dương, lập tức nổi giận."Hôm đó anh ấy gọi điện thoại cho anh! Anh không nhận!" Giang Lâm lôi điện thoại của anh dâu đầu cậu chỉ muốn xem điện thoại đã hỏng chưa, lại vô tình nhấn vào phần liên lạc, thấy được nhật ký cuộc gọi ngày hôm đó, cuộc điện thoại cuối cùng gọi cho anh đó hiển thị đối phương không bắt máy."Chính là chiếc điện thoại này! Lúc xảy ra chuyện anh ấy đã gọi điện cho anh!" Giang Lâm tức giờ Hạ Dương mới ngẩng đầu lên nhìn, nhận lấy chiếc điện thoại kia, nhìn nhật ký cuộc Dương nhíu mày, xem lại nhật ký trong điện thoại của hắn, giờ mới thấy được cuộc gọi nhỡ của Hứa Thừa hắn không hề biết cuộc gọi này."Có lẽ do quá bận." Hạ Dương đặt điện thoại sang một bên, "Quên mất.""Anh bận cái gì? Hôm đó anh còn đang cùng đám người Trì Dật chơi đùa!" Giang Lâm càng nói càng kích động, "Nếu hôm đó anh nhận cuộc gọi này, có khi anh dâu vẫn còn cơ hội sống!"Nếu lúc đó có người phát hiện tai nạn, hoặc gọi điện cho cứu hộ, nói không chừng có thể cứu người ra trước khi xe bồn chở xăng đến và bị trong một giây phút đấy thôi."Tại sao hôm đó không bắt máy?" Giang Lâm gần như hét lên, như muốn trút mặt Hạ Dương càng lạnh lùng, "Giang Lâm.""Người cũng đã chết rồi." Giọng điệu của Hạ Dương bình tĩnh, "Bây giờ em nói cái này cũng vô dụng."Giang Lâm ngẩn người, không thể tin được Hạ Dương có thể nói những lời ràng anh dâu đã ở bên anh trai 5 năm...Đột nhiên Giang Lâm cảm thấy đau dâu của cậu tốt như tốt vậy mà anh cậu chỉ có thái độ một giọt nước mắt cũng không có."Đúng vậy." Giang Lâm sững sờ, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Có nói với anh cũng vô dụng."Anh của cậu mãi mãi là dáng vẻ hiên ngang tự tại, luôn thờ ơ với mọi người xung quanh."Không phải anh đánh cược với đám Trì Dật xem khi nào anh dâu về sao?" Giang Lâm ôm hũ tro cốt, chậm rãi nói, "Giờ anh dâu về rồi đấy."Giang Lâm đặt hũ tro cốt lên bàn, lạnh lùng nói, "Anh ấy ở đây này."Ở trong cái hũ cả những gì còn lại chỉ là một đám tro tàn, không thể quay về được khi quay về từ An thị, Giang Lâm chuẩn bị một ngôi mộ cho Hứa Thừa Yến, chờ an hết mọi việc liên quan đến việc an táng đều do Giang Lâm xử lý, còn Hạ Dương từ hôm quay về không biết đã đi lẽ lại đi tụ tập chơi bời với đám Trì Lâm cũng chẳng buồn quan tâ, chỉ tập trung sắp xếp bia mộ cho Hứa Thừa Lâm cầm hoa đứng trước mộ, nhìn tấm ảnh đen trắng ở trên bia thanh niên trong ảnh nở nụ cười, dáng vẻ có chút ngây ảnh này chụp khi Hứa Thừa Yến là sinh viên năm Thừa Yến ra đi quá đột ngột, bình thường không giữ lại tấm ảnh chụp nào, chỉ tìm được mỗi tấm ảnh chụp vào năm nhất Lâm chậm rãi cúi người, đặt hoa trước bia quanh mộ không còn ai khác, chỉ có một mình Giang đến bây giờ Giang Lâm vẫn chưa thể tin dâu cứ như vậy mà rời đi, tang lễ cũng không được tổ chức đàng vì không có một ai Thừa Yến là trẻ mồ côi, không người thân thích, người thân thiết nhất chỉ có Hạ bây giờ, Hạ Dương còn không đến chí mộ đặt ở đâu cũng chẳng phòng riêng ở quán Dương híp mắt dựa lưng vào ghế, có chút lười người ngồi bên nói, "Hạ thiếu làm sao vậy? Mấy hôm nay không nhìn thấy cậu?"Hạ Dương không nhanh không chậm đáp, "Đến An thị một chuyến.""Sao tự nhiên lại đến đấy? Du lịch sao?""Không." Hạ Dương tùy ý Dật cũng ở trong đây, hỏi, "Ngày mai hạ thiếu muốn đến chỗ tôi chơi không?""Căn biệt thự mới vừa được bày trí xong, có thể đến chơi lúc nào cũng được, Tu Trúc bảo cậu ấy cũng đến." Trì Dật nói, "Đến lúc đấy gọi Yến Yến đến cùng."Một người khác gật đầu hùa theo, "Đúng thế, Hạ thiếu gọi cả Yến Yến đến đi.""Phải phải, đã lâu không gặp Yến Yến! Phải gọi đến chứ."Cả đám người như đang gặp chuyện vui, dù sao ngày mai Thẩm Tu Trúc sẽ đến, phải bảo Hạ Dương mang theo Hứa Thừa Yến mới ràng tất cả mọi người đều biết Hứa Thừa Yến chỉ là một thế thân, nhưng bọn họ lại muốn tận mắt thấy kẻ thế thân đó sẽ chật vật thế nào khi đứng trước mặt chính Dương nghe xong, thờ ơ nói, "Cậu ấy không đến."Trì Dật không biết chuyện, tùy ý nói, "Yến Yến giận dỗi sao?"Hạ Dương, "Chết rồi."Trì Dật còn tưởng hai người cãi nhau, khi Hạ Dương nói Hứa Thừa Yến đã mất liền hỏi, "Sao thế? Cãi nhau nên cậu vẫn còn giận à?"Hạ Dương, "Xảy ra tai nạn xe cộ, chết rồi."Trì Dật giật mình, theo bản năng hỏi lại, "Chết thật rồi?"Những người khác trong phòng cũng kinh ngạc, tất cả đều im chẳng được bao lâu trong phòng lại đầy sôi nổi."Hôm nào vậy?" Có người hỏi."Hôm mùng một." Hạ Dương uống người nhanh trí nhớ lại, lập tức nói, "Không phải là cái ngày mà Hạ thiếu nhận được cuộc điện thoại cuối cùng kia sao? Lạ thật!""Ừ." Hạ Dương lên tiếng."Yến Yến chết do tai nạn xe?" Một người khác không nhịn được lắc đầu, cảm thán nói, "Sau này lái xe phải cẩn thận, đừng để mất mạng."Trì Dật nói tiếp, "Thật sự phải cẩn thận lúc lái xe, nhỡ ngày nào đó đột nhiên mất mạng, quả thật không đáng."Đám thiếu gia tiếp tục nói chuyện phiếm, xung quanh bàn rượu lại vang lên tiếng Dương uống rượu, đầu ngón tay gõ gõ lên tay Hứa Thừa Yến mất như thể hắn chỉ thuận miệng nói mà đám người sau khi biết tin Hứa Thừa Yến mất rồi, lại chuyển đề Hứa Thừa Yến...Không ai để ý, cũng không ai quan khi cuộc tụ tập kết thúc, một người nào đó khoác vai Hạ Dương, không nhịn được hỏi, "Hạ thiếu, vậy lần cá cược hôm đó của cậu tính thế nào?"Bên cạnh có người nói thêm, "Yến Yến chết rồi, trò này không tính.""Đúng ha." Người kia gật gật đầu, có chút tiếc nuối nói, "Thật sự chết rồi."Hạ Dương rời khỏi quán bar, quay về chung cư vẫn tối om như vậy, không có người mở đèn cho đánh cược này, Hạ Dương thanh niên với dáng vẻ dịu dàng kia, mãi mãi ở lại ngày thứ năm. Văn ánHứa Thừa Yến theo đuổi đại thiếu gia họ Hạ suốt 5 năm, gọi là đến bảo là đi, chuyện gì cũng nghe theo. Cho dù Hạ Dương luôn dùng vẻ mặt lạnh nhạt nhìn anh, Hứa Thừa Yến cũng cam tâm tình nguyện, nghĩ rằng chỉ cần mình là người đặt biệt ở bên cạnh hắn là tốt rồi, một ngày nào đó anh có thể làm tảng băng này tan đến một ngày, bạch nguyệt quang của Hạ Dương về nước. Hứa Thừa Yến tận mắt chứng kiến, người đàn ông luôn lạnh nhạt với mình lại vô cùng dịu dàng khi ở trước mặt bạch nguyệt chính lúc này, Hứa Thừa Yến biết được mình chỉ là một kẻ thế thân. Tảng băng rồi sẽ bị tan chảy, nhưng người làm nó tan chảy lại không phải Thừa Yến khó khăn tỉnh ngộ, lựa chọn buông tay, thu dọn hành lý, một mình rời sau khi Hạ Dương về, thấy căn nhà trống vắng, chỉ cười cười cá cược với đám bạn của mình Không quá năm ngày, Hứa Thừa Yến sẽ mò đầu tiên, Hứa Thừa Yến không hôm sau, Hứa Thừa Yến vẫn không cho đến ngày thứ năm, Hứa Thừa Yến đã quay về nhưng thứ mà Hạ Dương nhận được, là một thi thể lạnh băng của Hứa Thừa Yến, không có cách nào cứu vãn năm sau, Hạ Dương vẫn là đại thiếu gia hiên ngang của Hạ gia. Nhưng trong một bữa tiệc, đột nhiên Hạ Dương thấy một hình bóng quen thuộc. Hạ Dương như thể mất lý trí, giống hệt kẻ điên lao lên, đi tới trước mặt người con trai tóc đen kia."Yến Yến".Từ trước đến nay Hạ thiếu gia luôn là người trầm tính lạnh lùng, lúc này lại đang nắm chặt tay của người con trai không chịu buông, hai mắt ửng đỏ, "Cùng tôi quay về, có được không?"Mà người con trai tóc đến trước mặt chỉ nở nụ cười, đẩy tay của Hạ Dương ra, "Thật xin lỗi tiên sinh, anh nhận nhầm người rồi."

sau đó thế thân thụ giả chết