Yêu Dạ trong tộc nữ nhiều nam ít, tuy nhiên Huân thân là Yêu Dạ tộc vương giả, nhưng ở ngôn ngữ phía trên cũng không có chút nào cấm kỵ, đây cũng là tập tục bất đồng mang đến sai biệt. "Cái kia cũng phải tìm cái nam nhân," La Chinh cũng là vô cùng xoắn xuýt.
Nội dung truyện Bách Luyện Thành Tiên Giới Thiệu Truyện (Thạch Cơ - TruyệnFULL.vn) Bách Luyện Thành Tiên - Nếu bạn đã từng đọc Phàm Nhân Tu Tiên thì chắc hẳn bạn sẽ không lạ gì với mô típ tu luyện của một phàm nhân bước trên con đường tiên đạo đầy gập ghềnh.
Bách Luyện Thành Yêu. Chương mới nhất: Chương 101: Trận Quyết Đấu Kinh Thiên Động Địa. Khúc Hành Quân Rau Cải Xôi Chè. Thể loại: võng du trí não, nữ cường (vô sỉ, biến thái), hài. Editor: hoanguyendinh (tự 3c)Độ dài: 693,390 chữSố chương: 216Truyện kể lại một quá trình
Vì vậy theo yêu cầu của La Chinh, bốn người lại tạo thành một tiểu đội mới. Được biết La Chinh gia nhập vào tiểu đội bọn họ, Bách Lý Hồng Phong vui đến mức suýt nữa nhảy lên.
Bạn đang đọc truyện Bách Luyện Thành Tiên Quyển 8 - Chương 3247: Chưa thoát hiểm trên Dtruyen.com Hắc Phượng yêu nữ biến nguy
Những thanh kiếm nhỏ này đều là do chân nguyên biến thành, mỗi một thanh đều vô cùng sắc bén, uy lực cũng lớn đến mức khiến người ta sợ hãi. Con yêu tướng đứng trước mặt La Chinh còn chưa kịp bắn xương nhọn ra đã bị bao phủ trong một vùng mưa kiếm do kiếm nhỏ
️ Đọc truyện tranh Bách Luyện Thành Thần [Hành Trình Tu Tiên] Chap 983 Full Tiếng Việt bản đẹp chất lượng cao, cập nhật nhanh và sớm nhất tại Comics24h
H2f4Cyu. Truyện Audio CV Ngôn Tình Võng Du Hài Hước Nữ Cường Bách Luyện Thành Yêu 107 người đang đọc truyện này. Tác giả Lạc Nguyệt Truy Phong Thể Loại Ngôn Tình Võng Du Hài Hước Nữ Cường Tình trạng Còn Tiếp Lần Cuối Cập Nhật 1 năm trước Năm xuất bản 2017 Số Chữ 173,648 Truyện Dịch 100% Lượt xem 4,676 Từ Khoá bach luyen thanh yeu bach luyen thanh yeu full bach luyen thanh yeu prc doc truyen bach luyen thanh yeu Tác giả Lạc Nguyệt Truy Phong, Lần Cuối Cập Nhật 1 năm trước Thể Loại Ngôn Tình Võng Du Hài Hước Nữ Cường Tình trạng Còn Tiếp Nghe từ đầu Tổng đề cử Bách Luyện Thành Yêu Đã có 10 người đánh giá / Tổng đề cử Giới thiệu Mục Lục Nghe Audio Kiếm Điểm Thể loại võng du trí não, nữ cường vô sỉ, biến thái, hoanguyendinh tự 3cĐộ dài 693,390 chữSố chương 216Truyện kể lại một quá trình luyện cấp của nữ chính, từ cấp 1 đến 100. kết thúc là khi hệ thống nâng cấp sang giai đoạn thứ hai và nữ chính là người đầu tiên bị thổi bay đến đó. Cho nên truyện không có kết thúc "kết thúc" nhé. Tags bach luyen thanh yeu bach luyen thanh yeu full bach luyen thanh yeu prc doc truyen bach luyen thanh yeu Mới nhất Chương 0107 Quy tắc Đồ Long, điều thứ ba Chỉ có thể dùng trí, không thể dùng lực 4 năm trước Bách Luyện Thành Yêu Tổng đề cử 0 Tuần 283 Tháng 330
La Chinh dẫn đám đệ tử Thanh Vân Tông đi theo lối cầu thang bên cạnh trèo lên trên một tháp canh của quân doanh, sau khi thấy cảnh tượng trước mắt, tất cả mọi người đều chấn trời vốn quang đãng bây giờ đã đầy bão từ chân tường thành về phía xa xa, tất cả đều là yêu binh, yêu tướng tập trung lại đông nghìn nghịt, tràn đến giống như thủy bầu trời, từng con yêu điểu hình người có hai cái cánh đen thật lớn, trong tay cầm một cây cung, không ngừng bắn tên dưới chân chúng còn cắp theo từng con yêu binh, yêu tướng, chờ khi bay đến thành Bạch Đế thì thả xuống yêu điểu, yêu tướng, yêu binh này cũng không phải chủ lực của trận chiến, so với Yêu tộc thực sự, chúng chỉ có thể xem như con tốt thí mà vì sự tồn tại của hai tháp Càn Khôn nên đã rất nhiều năm chiến tranh nhưng chưa từng đánh tới thành Bạch Đế. Lần này, sau khi hai tháp Càn Khôn bị Yêu tộc công phá, chúng nó lại gấp rút tiến công lần thứ hai, hơn nữa còn nhắm thẳng vào thành!“Viu viu viu viu!”Mấy con yêu điểu phát hiện ra đệ tử Thanh Vân Tông đang đứng trên tháp canh liền liên tục bắn tên về phía tên màu đen giống như giọt mưa, bao trùm lên phía đoàn người La tên này cũng không tính là sắc bén, nên khi đối mặt với chúng, các đệ tử Thanh Vân Tông mau chóng dùng bản lĩnh của mình để ngăn Chinh dùng phương pháp trực tiếp nhất, đợi đến khi những mũi tên đó lại gần mình, hắn mới giơ một ngón tay lên điểm nhẹ một cái. Dưới sức mạnh cực lớn của hắn, những mũi tên đó trực tiếp bị dập Lâm Canh thì sử dụng bảo kiếm của mình, múa ra vô số đường kiếm màu bạc. Những đường kiếm đó tạo thành một tấm màn sáng chắn trước mặt hắn. Cứ có mũi tên bắn về phía hắn thì đều bị những đường kiếm màu bạc của hắn chém thành mấy Thiên Lai ở phía bên kia thì đã cầm Hắc Bạch song kiếm trong tay. Hai thanh kiếm một đen một trắng, không ngừng chém ra kiếm ý trắng Thiên Lai không chỉ chém rớt mũi tên mà kiếm ý màu trắng đen của hắn còn lao lên trời, chém thẳng về phía những con yêu điểu kia. Chỉ tiếc là những yêu điểu đó vẫn duy trì độ cao tương đối nên khi kiếm ý bay đến nơi thì chúng đã sớm tránh đi chỉ có chúng đệ tử Thanh Vân Tông đang tiến công mà Đế Quân trong thành Bạch Đế cũng bắt đầu phản kích điên ra thì Đế Quân phản kích còn mạnh mẽ, hiệu quả hơn mỗi con đường bên trong thành Bạch Đế đều có từng cái nỏ Hỏa Thần được nhóm Đế Quân đẩy Hỏa Thần này cũng được chế tạo ra từ công nghệ của Thần Châm - Chu Gia, sau này mở rộng trong toàn bộ Đế Quân, trở thành vũ khí thủ trên một cái tháp canh cách La Chinh không xa, sau khi ba người lính Đế Quân lắp xong một cái nỏ Hỏa Thần màu sắc sặc sỡ thì hai người đặt một mũi tên nỏ lên phía trên, người còn lại điên cuồng rung cơ quan trên đó, kéo căng dây cung ở mặt sau nỏ Hỏa Thần tới cực hạn.“Viu!”Dây cung bỗng nhiên buông ra, bắn mũi tên vô cùng uy lực về phía trời cao.“Phập!”Sau khi mũi tên bắn trúng một con yêu điểu thì lập tức cháy bùng lên, cả tên nỏ và con yêu điểu kia lập tức biến thành một đám lửa lớn. Trong đám lửa đó truyền ra một tiếng kêu thê lương rồi không ngừng rơi xuống...Từng cái nỏ Hỏa Thần không ngừng bắn mạnh về phía không trung khiến bầu trời trông như có người đốt pháo hoa, tạo thành từng đám lửa cực lớn nổ tung con yêu điểu kia cũng dốc sức liều mạng phản kích, bọn chúng quắp theo yêu binh yêu tướng, đánh về phía những cái nỏ Hỏa Thần kia một cách chính xác vô chinh ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy trên không trung có một cái bóng đen bỗng nhiên rơi xuống. Tháp canh đối diện vang lên một tiếng động, bị nện vỡ ra một cái hố, ngay sau đó là một con yêu tướng to lớn xông ra từ trong hố. Con yêu tướng kia nhảy ra, nhìn nỏ Hỏa Thần và ba người binh lính Đế Quân cách đó không xa. Nhiệm vụ của nó chính là phải tới phá hỏng nỏ Hỏa đệ tử Thanh Vân Tông cũng phát hiện ra con yêu tướng kia, chẳng qua ngoại trừ Chúc Thiên Lai ra thì những người khác còn lâu mới là đối thủ của yêu tướng, vậy nên nhất thời không ai dám đi qua lại, La Chinh nhẹ nhàng ném phi đao từ tháp canh này bay sang tháp canh bên người lính Đế Quân trông thấy yêu tướng thì sắc mặt đều tái họ đều là những binh lính bình thường nhất, thực lực chỉ là Luyện Tủy Cảnh mà thôi. Nếu đụng phải yêu binh, bọn họ dốc toàn lực còn có thể đối phó được một lúc, nhưng đối mặt với một yêu tướng thì chỉ có thể chịu theo quân lệnh, bọn họ không được lui dù chỉ một bước, trong bọn họ có một câu nói, chính là “Người ở, nỏ ở”!Nếu bọn họ buông bỏ nỏ Hỏa Thần để bản thân chạy thoát chết, vậy thứ chờ đợi bọn họ chính là sự trừng phạt còn tàn khốc hơn. Huống chi, lòng tự trọng của một người lính Đế Quân cũng không cho phép họ chạy trốn như mặt với yêu tướng, hai người trong số đó vẫn bận rộn cạnh nỏ Hỏa Thần như trước, một người còn lại thì rút đao ra, đi về phía con yêu tướng một con bọ ngựa còn có dũng khí chặn xe1, những binh lính Đế Quân quanh năm ở thành Bạch Đế này đấu tranh với Yêu tộc nên cho dù là Luyện Tủy Cảnh cũng có thể chống lại yêu khí dày đặc, khống chế nỗi sợ hãi của mình, rút đao đối đầu với yêu yêu tướng kia không coi người lính này ra gì mà đi thẳng về phía nỏ Hỏa Thần, lúc ngang binh lính kia, nó vung cánh tay cường tráng một cái, đánh người lính kia bay ra mạnh khổng lồ trực tiếp đập người lính kia thành thịt nát!Sau đó, nó lại tiếp tục bước về phía người lính còn lại dùng tốc độ nhanh nhất, bố trí thêm một mũi tên bắn về phía bầu trời, bắn được một con yêu điểu và cả một yêu tướng nữa thành đám lửa. Nhưng hai người họ đều hiểu rõ, sau đó họ sẽ giống như người lính kia, phải đón nhận cái trong khoảng khắc con yêu tướng đang muốn ra tay đập nát hai binh lính này thành mảnh nhỏ thì bỗng nhiên nó cảm thấy một luồng sát ý cực kỳ nguy hiểm truyền tới từ phía con yêu tướng kia quay đầu lại thì phát hiện luồng sát ý kia đã biến mất không thấy tăm hơi đến lúc nó xoay đầu lại lần nữa, trước mặt nó đã xuất hiện một thanh phi đao sáng loáng!Yêu tướng muốn trốn nhưng dĩ nhiên trốn không thoát, vì vậy nó giơ tay muốn đỡ phi đao, dựa vào da dày thịt béo của nó thì binh khí bình thường đúng là không cách nào làm tổn thương đến khi phi đao nát chém đến tay, yêu tướng mới phát hiện ý nghĩ này của nó ngu xuẩn và vớ vẩn tới cỡ nào, thanh phi đao kia lợi hại hơn nó tưởng tượng tay cứng cỏi và cường tráng của nó căn bản không cản được thanh phi đao mà ngược lại toàn bộ cánh tay bị phi đao mạnh mẽ chẻ ra làm đao nát chẻ cánh tay của yêu tướng, sau đó lại bay về phía đầu nó.“Phốc!”Cái đầu ghê tởm của yêu tướng, trực tiếp bị phi đao nát chẻ thành hai phần, thân thể cao lớn ngã sấp xuống, đôi con ngươi xấu xí còn đang không ngừng chấn động, nói rõ trước khi chết, trong lòng con yêu tướng này đang khiếp sợ tới mức hồi phi đao lại, La Chinh mỉm cười gật gật đầu với hai người người lính kia tìm được đường sống trong chỗ chết, nhìn La Chinh bằng ánh mắt vô cùng cảm kích. Nếu không phải La Chinh ra tay thì giờ phút này hai người đã giống như người lúc trước, bị yêu tướng đập thành một đống thịt vụn, đến xương cốt cũng không còn chỉ La Chinh, các đệ tử Thanh Vân Tông khác cũng gia nhập vào vòng chiến đấu. Đương nhiên, với thực lực hiện giờ, bọn họ nào dám đi gây sự với yêu tướng, thế nhưng chém giết yêu binh thì không có vấn đề mô của trận chiến này cũng không lớn, sau khi Yêu tộc tiến hành một đợt công thành thì nhanh chóng thu quân qua quýt, ngoại trừ để lại một đống thi thể Yêu tộc thì chúng cũng không chiếm được lợi ích thành Bạch Đế ngoại trừ đã mất đi mấy chục chiếc nỏ Hỏa Thần và tính mạng một số binh lính thông thường thì gần như cũng không có tổn nói đã đánh lui Yêu tộc, nhưng trong lòng tất cả mọi người dường như vẫn còn một chút lo công thành này, rất có thể chỉ là cuộc thăm dò, sau đó Yêu tộc sẽ có hành động công thành lớn hơn.“Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi thành Bạch Đế!” Trở về quân doanh, một vị đệ tử Thanh Vân Tông liền nói.“Đúng vậy. Lần này Yêu tộc công thành mới chỉ là tiến công với quy mô nhỏ, một khi Yêu tộc phát động tổng tiến công, vài cao thủ tọa trấn ở thành Bạch Đế này căn bản không có thời gian lo cho chúng ta.” Một đệ tử Thanh Vân Tông khác cũng người đều tìm lợi tránh tử Thanh Vân Tông cũng không phải là binh lính Đế Quân, thật sự bọn họ cũng không có nghĩa vụ phải ở lại thành Bạch dù thành Bạch Đế từ trước tới nay vẫn một mực phòng thủ kiên cố, chưa từng bị công phá hoàn toàn lần nào. Nhưng một khi Yêu tộc phát lệnh tổng tiến công, các đệ tử Thanh Vân Tông đến chỗ trốn còn không có, kết quả chắc chắn chỉ có thể là một chữ chết.“Bên phía Thanh Vân Tông không phải đã báo sẽ mau chóng phái một chiếc phi thiên liễn cỡ lớn tới đón chúng ta sao?” Một đệ tử Thanh Vân Tông nói.“Quỷ mới biết được! Biết đâu bởi vì Yêu tộc công thành nên chiếc phi thiên liễn khổng lồ đó căn bản là không dám tới?” Có người suy ra người nọ đã đoán là vì Yêu tộc ồ ạt công thành nên chiếc phi thiên liễn khổng lồ của Thanh Vân Tông mới không thể tới lần trước, khi hai tháp Càn Khôn bị Yêu tộc đánh chiếm, một đám yêu điểu mang theo yêu binh và yêu tướng vây quanh phía sau thành Bạch thực tế Thanh Vân Tông cũng đã phái phi thiên liễn khổng lồ đi rồi, nhưng chiếc đầu tiên đã bị yêu điểu vây công, cuối cùng rơi vỡ, đến chiếc phi thiên liễn khổng lồ thứ hai đi tới nửa đường cũng bị chặn phí chế tạo ra một chiếc phi thiên liễn khổng lồ không hề thấp, sau khi tổn thất hai chiếc phi thiên liễn khổng lồ, cuối cùng Thanh Vân Tông quyết định đợi đến lúc đám Yêu tộc kia lui binh mới phái người đưa đệ tử Thanh Vân Tông trở về.“Cho dù Thanh Vân Tông không phái người tới đón, thì tự chúng ta đi cũng được. Chỉ cần tránh né qua những tên Yêu tộc kia không phải là được sao?” Lại có đệ tử lên tiếng đề nghị của hắn rất nhanh đã được phần lớn mọi người hưởng thành Bạch Đế, bọn họ căn bản không quyết định được chiến cuộc, mà một khi Yêu tộc công thành với quy mô lớn, Đế Quân cũng không thể bố trí người bảo vệ chúng đệ tử Thanh Vân như chỉ có một hai con yêu tướng đáp xuống chỗ đệ tử Thanh Vân Tông thì tình hình vẫn ổn, ít nhất Chúc Thiên Lai và La Chinh cũng có thể ứng nhưng nếu có quá nhiều yêu tướng xông đến, ai có thể ngăn được?Ví dụ cực đoan hơn một chút, chỉ cần một Yêu Vương ra tay thì đã có thể trực tiếp giết tất cả mọi người trong thành! Với thực lực của đệ tử nội môn Thanh Vân Tông thì trong đại chiến kiểu này cũng có vẻ quá mức yếu lúc mọi người đang bàn luận, từ cửa ra vào bỗng nhiên truyền đến một tràng tiếng bước chân chỉnh nhóm Đế Quân đứng ở cửa ra đó, một vị quân nhân mặc trang phục tướng lĩnh đi tới, lớn tiếng nói “Các đệ tử Thanh Vân Tông khác có thể đi, nhưng La Chinh thì không thể!”1Bọ ngựa chặn xe ý chỉ những người sức yếu, nhưng ý chí kiên cường quyết chống lại kẻ mạnh.
Tuy nhiên, bức họa này rõ ràng là hư ảnh được ngưng kết từ linh lực, sau khi thành hình, nó liền không chút do dự lao xuống rồi nhập vào đáy hồ. Ầm ầm! Qua một lúc lâu, toàn bộ mặt đất bắt đầu run rẩy, sau đó đáy hồ đã khô cạn kia đột nhiên tách ra, linh quang lóe lên, một tòa kiến trúc từ trong lòng đất chẫm rãi trồi lên. Hai mắt Linh Hư chân nhân trừng mắt nhìn, những người khác cũng biểu hiện không khác là bao. Sau thời gian uống cạn một tuần trà, mặt đất mới ngừng run rẩy, xung quanh cũng không còn vụn đá bắn ra khắp nơi, tòa kiến trúc kia đã hoàn toàn hiện ra trước mắt. Đó là một tòa tế đàn. Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua liền nhận ra, nó được xây nên bằng Bạch Ngọc, hơn nữa còn là loại phẩm chất tốt nhất, mặt ngoài tản ra hào quang ôn nhuận. Loại ngọc này nếu ở thế tục thì chỉ cần một khối nhỏ cũng có giá trị liên thành, cho dù là hoàng đế một quốc gia lớn cũng chưa chắc có thể lấy ra. Nhưng ở đây lại bị người ta dùng như một loại tài liệu kiến trúc bình thường, sự xa hoa của Tu Tiên giả thì phàm nhân căn bản là không thể so sánh. Lâm Hiên còn đỡ, chứ huynh muội Tô thị thì đúng là trên mặt biểu lộ đủ mọi sắc thái. Với tư cách là Thiên Đạo Võ Giả, bọn hắn coi như đã gặp qua đủ loại người trên đời, nhưng giờ khắc này mới biết được, chính mình chẳng qua chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi. Tu Tiên giả không những có thể đằng vân giá vũ, dời non lấp biển mà đồng thời còn vô cùng giàu có. Có điều, bọn hắn vì chuyên tâm cầu Trường Sinh mà không thèm để ý hưởng thụ. Tế đàn kia cao hơn mười trượng, có một cầu thang bằng Bạch Ngọc hình dáng vô cùng kỳ lạ dẫn thẳng từ mặt đất lên đỉnh, dùng từ xa hoa để hình dung vẫn còn chưa đủ. Trên đỉnh tế đàn, bắt mắt nhất chính là sáu cây cột đá cỡ một người ôm được dựng thành một vòng tròn lớn. Trên mỗi cây cột đều điêu khắc một loại hoa văn riêng biệt. Chân Long, Thải Phượng, Kim Ô...Đều là những thần thú cường đại nhất trong truyền thuyết. Đây là Phong Linh Trụ sao? Trong mắt Lâm Hiên cũng lộ ra vẻ cảm khái không thôi. Sau đó, trên người Linh Hư chân nhân bỗng hiện lên linh quang, chậm rãi hướng về phía đáy hồ bay tới. Lão không tùy tiện bay lên tế đàn mà hạ xuống phía trước rồi thành thật bước từng bước lên cầu thang. Về việc tại sao lão làm như vậy thì Lâm Hiên cũng đã đoán được phần nào, nếu không may đụng vào cấm chế thì kết cục hẳn là vô cùng bi thảm. Hai tu sĩ kia còn đứng im không nhúc nhích thì dĩ nhiên Lâm Hiên cũng chỉ có cách là ngoan ngoãn chờ đợi, nhưng ánh mắt của hắn luôn theo sát lão giả vận đạo bào. Chỉ thấy ở vị trí chính giữa sáu cây cột đá, còn có một vài trận pháp tinh xảo mang phong cách cổ xưa. Nếu không lầm thì đây hẳn là Phong Linh Trụ trong truyền thuyết rồi. Lâm Hiên nghe danh của nó đã lâu, nhưng bây giờ mới được tận mắt chứng kiến. Linh Hư chân nhân vươn tay vỗ xuống bên hông một cái, linh quang lóe lên, từ đó liền bay ra vài cái hộp ngọc. Nắp hộp bật mở, linh khí dồi dào từ bên trong tràn ra. Chỉ thấy trong hộp xuất hiện mấy miếng tinh hạch đỏ thẫm như máu, linh khí dồi dào kia chính là do chúng phát ra. Huyết linh thạch! Lâm Hiên lắp bắp kinh hãi. Nếu vật này hiện thế thì tu sĩ đẳng cấp như hắn cũng không thể không động tâm, nhất định khiến Tu Tiên giới dấy lên một màn gió tanh mưa máu. Dù sao thì muốn đạt được vật ấy cũng không hề dễ dàng. Nhờ cơ duyên xảo hợp mà Lâm Hiên từng trông thấy nó trong một điển tịch lưu lại từ thời Thượng Cổ. Khác với linh thạch, Huyết linh thạch không phải là vật tự sinh ra trong Thiên Địa, mà do tu sĩ phải hao tổn vô số tâm huyết mới có thể tạo thành. Đầu tiên, cần có một viên cực phẩm linh thạch để làm nguyên liệu. Sau đó chọn một linh mạch thượng hạng, tốt nhất là nơi này đã hình thành Linh Nhãn Chi Ngọc hoặc Linh Nhãn Chi Thụ, hơn nữa, đẳng cấp càng cao càng có hiệu quả. Tiếp theo bố trí Tụ Linh trận, ở giữa trận pháp mở ra một Dược Viên rồi đem linh thạch gieo xuống, sau đó mỗi ngày đều dùng linh huyết yêu thú tưới vào. Đúng là giống như nuôi trồng kỳ hoa dị thảo vậy, Cực Phẩm linh thạch có thuộc tính gì thì chỉ có thể dùng linh huyết Yêu thú thuộc tính đó để tưới vào. Từ đó, sau khi trải qua vô số năm tháng ma luyện, Cực Phẩm linh thạch nhờ hấp thu Yêu khí trong linh huyết Yêu thú mà linh khí trong nó dần dần tăng lên. Do Huyết linh thạch được bồi dưỡng bởi linh huyết Yêu thú nên nó còn có một tên gọi khác - Yêu linh thạch. Nhưng muốn bồi dưỡng ra một viên thì phải trải qua vô vàn khó khăn, mỗi ngày cần tưới tinh huyết của Yêu thú ngoài hóa hình kỳ một lần, không thể gián đoạn, mà ít nhất cũng phải duy trì trong một trăm năm. Với điều kiện hà khắc như vậy, tuy giá trị của Huyết linh thạch không phải là nhỏ, nhưng lại chẳng mấy người nguyện ý bồi dưỡng ra nó. Dù sao thì số lượng linh Huyết Yêu thú cần dùng quá lớn, suy cho cùng thì được không bù nổi mất. Chỉ có rất ít tu sĩ cùng một số tông môn gia tộc, vì không thể thiếu công dụng nào đó nên mới phải chấp nhận tổn hao tâm sức để bồi dưỡng Huyết linh thạch. Ví dụ như, khi bố trí một tòa Thượng Cổ đại trận, Cực Phẩm linh thạch không đủ để cung cấp linh lực, nên bắt buộc phải dùng tới Huyết linh thạch mới có thể bố trí thành công. Lâm Hiên hết sức kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, Phiêu Miểu Tiên cung chính là thế lực lớn nhất tại giới diện này, hơn nữa lại có ý định đoạt bảo từ rất lâu rồi. Trong tông môn bồi dưỡng ra một ít Huyết linh thạch để chuẩn bị cho việc này cũng là bình thường. Ngược lại, nếu như không có thì mới khiến người ta cảm thấy kỳ quái. Những khỏa Huyết linh thạch này mặc dù đều đỏ thẫm như máu, nhưng nếu nhìn kỹ thì ở chính giữa mỗi khỏa đều có điểm khác biệt. Khỏa bên trái có một điểm sáng mờ màu da cam lớn bằng hạt gạo ở giữa, nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó phát hiện. Chứng tỏ đây là một khỏa Huyết linh thạch thuộc tính Thổ. Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua, phát hiện sáu khỏa Huyết linh thạch mang đủ năm loại thuộc tính Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, còn khỏa cuối cùng là linh thạch biến dị thuộc tính Băng. Đúng là đại thủ bút. Trong mắt Lâm Hiên không khỏi hiện ra vài phần chờ mong, Phong Linh Trụ trước mắt đã không hề tầm thường thì Phiêu Miểu Cửu Tiên đan được phong ấn bên trong càng khiến người ta mong đợi. Text được lấy tại Đến tột cùng còn có điều kinh hỉ nào nữa? Lâm Hiên không thể thả ra thần thức, nhưng hai mắt vẫn chăm chú quan sát mọi cử động của Linh Hư chân nhân. Chỉ thấy tay áo hắn phất lên một cái, mấy khỏa Huyết linh thạch kia tựa như có mắt, tự động bay đến rồi khảm vào sáu lỗ hổng trên trận pháp. Sau đó hai tay lão liên tục khu động, những thanh âm chú ngữ mang phong cách cổ xưa liên tục phát ra từ miệng lão. Qua thời gian một chén trà công phu, hai tay Linh Hư chân nhân hợp lại, đồng thời quát lớn một tiếng. "Mở cho ta!" Theo động tác của lão, quầng sáng xung quanh trận pháp đột nhiên bừng lên dữ dội. Sau đó âm thanh Phật xướng vang vọng khắp không gian, nội tâm Lâm Hiên khẽ động, trận pháp phong ấn chẳng lẽ có quan hệ với Phật Tông sao? Ý nghĩ này chưa kịp chuyển qua thì đã thấy sáu đạo linh quang màu sắc khác nhau từ trong trận pháp kích xạ bắn ra, mục tiêu của chúng là lần lượt sáu cây cột đá xung quanh. Sau đó, những hình ảnh Chân Linh được điêu khắc trên bề mặt trên mỗi Phong Linh trụ đột nhiên chuyển động, giống như vừa được hồi sinh. Một màn khủng bố như vậy khiến cho ngay cả Lâm Hiên cũng không kịp chuẩn bị tinh thần mà sinh ra hoảng sợ, nhưng điều này chỉ diễn ra trong chốc lát vì trước mắt không phải là Chân Linh thực sự mà chỉ là sáu đạo hư ảnh.
Đánh giá từ 15 lượtThể loại võng du trí não, nữ cường vô sỉ, biến thái, hoanguyendinh tự 3cĐộ dài 693,390 chữSố chương 216Truyện kể lại một quá trình luyện cấp của nữ chính, từ cấp 1 đến 100. kết thúc là khi hệ thống nâng cấp sang giai đoạn thứ hai và nữ chính là người đầu tiên bị thổi bay đến đó. Cho nên truyện không có kết thúc "kết thúc" thêm »Các chương mới nhất Chương 107 Quy tắc Đồ Long, điều thứ ba Chỉ có thể dùng trí, không thể dùng lực Chương 106 Chương 105 Đồ Long quy tắc thứ nhất Tốt nhất đừng chọc nó Chương 104 Lão hổ, hồ Ly và chó
“Mạnh miệng lắm!” Gia Cát Phong thật sự bị sự cuồng vọng của La Chinh làm cho tức đến nghẹn họng. Đúng vào lúc này đột nhiên lại nghe thấy một tiếng xé gió vang lên. “Vèo!” Một chiếc phi tiêu lá liễu vừa mỏng vừa hẹp bắn về phía La Chinh từ hướng cửa chính. La Chinh mặt không đổi sắc, duỗi ngón tay đẩy nhẹ chiếc phi tiêu lá liễu kia ra ngoài. Sau đó một hình bóng yểu điệu xinh đẹp bước vào “Phong ca, giết hắn đi!” Cô ả này chính là Trác Phi – người từng gặp La Chinh ở phòng đấu giá lúc trước. Không nghĩ tới cô ả thoạt nhìn dịu dàng yếu ớt, nhưng tính tình lại nóng nảy như thế. Gia Cát Phong còn chưa động tay mà nàng ta đã ra đòn trước rồi. Người đàn bà của mình cũng đã ra tay rồi nên đương nhiên Gia Cát Phong cũng sẽ lên luôn. Trong tay Gia Cát Phong lóe ra một luồng ánh sáng màu cam, sau đó một thanh kiếm lớn liền ngưng kết trong tay hắn. Đây chính là “Thất Huyền Yêu Kiếm” – tuyệt kỹ thiên giai cực mạnh của Gia Cát gia. Thanh cự kiếm kia vừa ngưng kết xong liền bị Gia Cát Phong thuận tay phóng ra, lơ lửng giữa không trung, nhằm thẳng về phía La Chinh. Kì lạ chính là, thanh cự kiếm như được một kẻ vô hình cầm trong tay vậy. Hơn nữa, cự kiếm còn không chỉ có một thanh. Sau khi Gia Cát Phong triệu hồi ra một thanh cự kiếm, những luồng ánh sáng màu cam trong tay vẫn tiếp tục lập loè, không ngừng tạo ra thêm những thanh cự kiếm khác. Cuối cùng, bên người Gia Cát Phong xuất hiện bảy thanh cự kiếm, mà những thanh cự kiếm đó lại cứ như có người đứng đằng sau điều khiển. “Lên!” Gia Cát Phong ra lệnh một tiếng, bảy kiếm sĩ vô hình kia liền giơ cự kiếm xông về phía La Chinh. Có kiếm đâm ngang, có kiếm chẻ dọc, bảy kiếm sĩ vô hình cực kì đồng lòng, khóa chặt lại hết các phương hướng xung quanh La Chinh. Cùng lúc đó, bóng dáng Trác Phi chợt lóe lên, bàn tay ngọc búng ra liên tục, từng chiếc phi tiêu lá liễu lập lòe ánh sáng tử vong bay thẳng về phía La Chinh. Sau lưng La Chinh, Tần Mộc đương nhiên cũng không dám dừng lại, hắn nhận lợi ích lớn như vậy của Gia Cát gia thì giờ phút này cũng phải ra tay đóng góp chút công sức. Lấy chân nguyên làm mực, hắn giơ chiếc bút Phán Quan trong tay lên giữa không trung, viết ra một chữ “phong” thật lớn. “Phong ấn!” Chữ “phong” vừa mới xuất hiện thì lập tức biến mất trong không trung, nháy mắt đã tới trước mặt La Chinh. Rõ ràng chiêu này phát ra sau bảy thanh cự kiếm của Gia Cát phong và phi tiêu lá liễu của Trác Phi, vậy mà lại đến trước. Chữ “phong” đó vừa đến trước mặt thì chân nguyên Thiên Ma trong tay La Chinh cũng đột nhiên biến mất. “Ha ha. Phong Tự Quyết này của ta có thể phong ấn chân nguyên của ngươi, để ta xem ngươi định lấy cái gì ra chống cự!” Tần Mộc cười đắc ý nói. Mặt La Chinh vẫn không biến sắc. Nếu Phong Tự Quyết này có thể phong ấn lại chân nguyên thì cũng coi như là một loại kết giới, vậy tinh thạch Huyết Phỉ trong cánh tay mình cũng có đất dụng võ rồi! “Hừ! Trò mèo mà thôi. Phá cho ta!” Tay trái La Chinh đánh ra một quyền về phía chữ “phong” to lớn kia “Vô dụng thôi! Muốn dùng sức mạnh cơ thể để phá vỡ phong ấn của ta? Mơ mộng hão huyền!” Tần Mộc lắc đầu, vẻ mặt khinh thường. Nhưng nắm đấm La Chinh vừa mới va chạm vào chữ “phong “ kia thì tức khắc có một luồng năng lượng màu đỏ tuôn ra. Luồng năng lượng màu đỏ này lan lên chữ “phong” lập tức tạo thành những vết rạn nứt màu đỏ trông như mạng nhện. Ngay sau đó là sức mạnh từ cú đấm của La Chinh. “Đùng...” Chữ “phong” kia lập tức bị La Chinh nện nát bấy, biến mất sạch sẽ. La Chinh dùng ánh mắt xem thường, liếc Tần Mộc một cái, sau đó mới xoay người tránh phi tiêu lá liễu mà Trác Phi liên tiếp bắn ra. Những phi tiêu lá liễu này không có uy hiếp gì lớn với La Chinh, mà thực lực của Trác Phi cũng không coi là mạnh, nên cho dù có bị phi tiêu lá liễu bắn trúng thì cũng chỉ bị phiền phức một chút thôi. Điều thực sự uy hiếp La Chinh chính là bảy thanh cự kiếm mà Gia Cát Phong triệu hồi ra. Những cự kiếm này có uy lực không tầm thường. Có thể được đánh giá là công pháp thiên giai thì hẳn là phải có chỗ độc đáo của nó. Bảy thanh cự kiếm kia đều là được bảy bóng dáng vô hình điều khiển, đối mặt với bảy vị kiếm sĩ vốn không tồn tại thì dù có là ai cũng cực kì đau đầu. Tuy vẫn có thể tránh được, nhưng phía sau cự kiếm làm gì có ai, làm sao có thể tiêu diệt được chúng? Đối với người khác mà nói, có thể đây là một chuyện tương đối phiền phức, nhưng đối với La Chinh thì hắn lại có phương pháp phá giải từ lâu. “Vù vù!” Một thanh cự kiếm bổ xuống đầu La Chinh. Hắn không tránh không né mà khẽ vươn tay, trực tiếp dùng tay không đỡ kiếm. Hắn dùng một chiêu đơn giản nhất, cũng thực dụng nhất chính là “tay không đón dao sắc”! “Keng!” Hai tay La Chinh kẹp chặt thanh cự kiếm này! Gia Cát Phong híp mắt, nâng tay chỉ vào La Chinh “Ngươi có thể đỡ được một thanh kiếm của ta, chứng tỏ cũng không tệ. Đáng tiếc ngươi chỉ có một đôi tay, không biết ngươi định đỡ sáu thanh kiếm còn lại thế nào?” Dưới sự chỉ huy của Gia Cát Phong, sáu thanh cự kiếm còn lại bổ nhào về phía La Chinh theo những phương hướng khác nhau. “Không đỡ được thì khỏi phải đỡ!” La Chinh bỗng nhiên mỉm cười, chân nguyên Thiên Ma trong tay cuồn cuộn tuôn ra chui vào thanh cự kiếm trong tay. Chỉ chốc lát, thanh cự kiếm chầm chậm biến sắc, toàn thân đang màu cam dần chuyển hóa thành một màu tím đen. Đợi đến lúc La Chinh buông tay ra, quyền khống chế cự kiếm cũng đã bị La Chinh nắm giữ. Ngón tay La Chinh vẽ một vòng tròn, thanh cự kiếm này cũng lướt theo vòng tròn đó rồi nằm ngang ra trước mặt La Chinh. “Keng! Keng! Keng!” Sáu thanh cự kiếm khác do Gia Cát Phong điều khiển đều chém vào thanh cự kiếm màu tím đen ấy, công kích mạnh mẽ đều bị cự kiếm màu tím đen cản lại. Gia Cát Phong thấy vậy, sắc mặt lập tức đại biến. Hắn thật sự không ngờ, La Chinh lại có thể cướp đoạt cự kiếm của mình! Rốt cuộc La Chinh tu luyện loại công pháp quái dị gì vậy? Gia Cát Phong không kịp nghĩ nhiều, giờ phút này hắn chỉ một lòng muốn giết chết La Chinh. Tuy tổn thất mất một thanh cự kiếm nhưng hắn còn có sáu thanh cự kiếm khác mà. Vì vậy Gia Cát Phong lại vung tay, sáu thanh cự kiếm lại lần nữa được những người vô hình nhấc lên, chuẩn bị công kích La Chinh lần nữa! Nhưng vào lúc này, trên bề mặt sáu thanh cự kiếm kia bỗng nhiên xuất hiện một vài điểm màu tím đen lấm tấm, chúng từ từ mở rộng, chỉ chốc lát sau liền lan ra toàn bộ thân kiếm. “Chuyện gì thế này?” Gia Cát Phong trợn trừng hai mắt. Cảnh tượng xảy ra trước mắt thật không thể tưởng tượng nổi. Hắn cảm nhận được sáu thanh cự kiếm còn lại đều mất liên hệ với hắn cùng một lúc. Hắn trơ mắt nhìn cả sáu thanh cự kiếm đều biến thành một màu tím đen... La Chinh thờ ơ nhìn Gia Cát Phong “Ta nói rồi, ngươi đã không còn tư cách để lấy mạng của ta nữa. Với thực lực ngươi hiện giờ, nhìn thấy ta có lẽ nên nhấc chân bỏ chạy, đáng tiếc... Ngươi không thông minh như vậy!” Chân khí Thiên Ma sau khi chuyển hóa thành chân nguyên Thiên Ma thì sức chiếm đoạt lại càng thuần túy, càng kinh khủng hơn, tốc độ cắn nuốt cũng tăng lên rất nhiều. Khi La Chinh sử dụng thanh cự kiếm đầu tiên ngăn cản sáu thanh cự kiếm còn lại, hắn đã tranh thủ lúc lưỡi kiếm của chúng chạm vào nhau, điều khiển chân nguyên Thiên Ma trong thanh cự kiếm đầu tiên tràn qua lỗ hổng trên mũi kiếm, chui vào trong sáu thanh cự kiếm còn lại. Tuy nói bên trong sáu thanh cự kiếm chỉ có một tia chân nguyên Thiên Ma truyền vào, nhưng chỉ vậy thôi cũng đã đủ rồi. Chân nguyên Thiên Ma sẽ không ngừng mà chiếm đoạt chân nguyên của Gia Cát Phong, sau đó tốc độ tăng trưởng sẽ tăng lên theo cấp số nhân, cho nên quyền khống chế sáu thanh cự kiếm mau chóng thuộc về La Chinh. Hai tay La Chinh vung vẩy một hồi, bảy thanh cự kiếm vây quanh hắn bắt đầu không ngừng xoay quanh, sau đó tất cả cự kiếm đều tập trung trên đỉnh đầu La Chinh. Giờ phút này, cô ả Trác Phi kia còn chưa chịu từ bỏ việc công kích hắn. Nàng ta vung tay một cái là lại có mười phi tiêu lá liễu hiện lên. Nhưng La Chinh chỉ hờ hững nhìn cô nàng nóng tính mà lẳng lơ này một cái rồi lạnh lùng cười, một thanh cự kiếm nhẹ nhàng vung lên trước mặt hắn, nhẹ nhàng đánh rụng hết mấy cái phi tiêu lá liễu này. Sau đó thanh cự kiếm ấy lại trở về trong đội hình. Tay La Chinh vẫn tiếp tục vung vẩy, mũi của bảy thanh cự kiếm hướng lên trên, tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh, khoảng cách giữa các thanh cự kiếm càng lúc càng gần, cuối cùng chúng hợp lại với nhau, ngưng kết thành một thanh cự kiếm siêu lớn. “A! Đây là... Thiên Kiếm! Sao ngươi lại biết Thất Huyền Yêu Kiếm của Gia Cát gia chúng ta được!” Mặt Gia Cát Phong hiện lên vẻ không thể tin nổi. Thì ra chiêu cuối cùng của công pháp thiên giai Thất Huyền Yêu Kiếm này, chính là bảy thanh kiếm được hợp nhất lại, được xưng là “Thiên Kiếm“. Đây là sát chiêu mạnh mẽ nhất trong Thất Huyền Yêu Kiếm, cực kỳ khó tu luyện, chỉ khi đạt tới Chiếu Thần Cảnh thì mới có thể hoàn thành. Vậy nên chính bản thân Gia Cát Phong cũng không thể thi triển ra được, chỉ có một vài trưởng bối Chiếu Thần Cảnh của Gia Cát gia mới dùng được chiêu này. Thế nhưng sau khi cướp đoạt bảy thanh cự kiếm của Gia Cát Phong, không ngờ La Chinh lại hợp nhất chúng thành một thể, thi triển ra Thiên Kiếm trứ danh! Cũng khó trách tại sao Gia Cát Phong lại khiếp sợ như thế. La Chinh đương nhiên không hiểu được công pháp Thất Huyền Yêu Kiếm. Về phần Thiên Kiếm này, thật ra chỉ là mô phỏng được bề ngoài, chỉ là La Chinh lợi dụng đặc điểm của chân nguyên Thiên Ma, đơn thuần hợp nhất bảy thanh kiếm này lại mà thôi. Thiên Kiếm thực sự còn ẩn chứa một tia Thiên Đạo Chân Ý! Lúc này làm sao La Chinh có thể lĩnh ngộ được? Nhưng cự kiếm cực lớn trên đỉnh đầu La Chinh dù không chứa Thiên Đạo Chân Ý, nhưng bàn về uy thế hay độ lớn đều khiến người khác cảm thấy sự áp bách mãnh liệt. Mà chính cảm giác áp bách này đã dọa Gia Cát Phong đến bối rối. Hắn cứ một mực cho rằng La Chinh đã hiểu được Thiên Kiếm. Gia Cát Phong là người biết rõ nhất uy lực của Thiên Kiếm, hắn từng tận mắt nhìn thấy trưởng bối nhà mình thi triển Thiên Kiếm, chỉ một luồng Thiên Đạo Chân Ý cũng mang đến cảm giác áp bách mãnh liệt. Gia Cát Phong bị dọa đến hồ đồ, không thể phân biệt nổi uy thế mà cự kiếm kia phát ra liệu có phải Thiên Đạo Chân Ý thật hay không. Vậy nên đối mặt với thanh cự kiếm này, hắn liền co giò bỏ chạy. “Muốn đi? Muộn rồi!” La Chinh vung tay lên, thanh cự kiếm dài đến một trượng, rộng chừng mấy mét liền chém về phía Gia Cát Phong. “A! Tuyệt đối không được! Nếu ngươi giết hắn thì chết cả vạn lần cũng không đủ!” Tần Mộc thật không ngờ, La Chinh lại dám ra tay giết Gia Cát Phong thật. Chẳng lẽ trong lòng tên nhóc này thật sự không kiêng dè chút nào sao? Ở trong Thanh Vân Tông mà giết Gia Cát Phong thì ai có thể bảo vệ hắn? “Phong ca, đừng chạy, liều mạng với hắn!” Trong đôi mắt Trác Phi cũng là một mảng đỏ rực, hẳn là đã thúc giục bí thuật nào đó. Trên làn da trắng như tuyết kia cũng hiện lên những điểm màu đỏ tươi, cả người đắm chìm trong một luồng yêu khí quỷ dị, những chiếc phi tiêu lá liễu trong tay cũng nhiễm từng luồng khí huyết sát. “Hừ!” La Chinh hừ lạnh một tiếng, thanh cự kiếm lướt qua một cái liền chặn hết những phi tiêu lá liễu kia, đồng thời cắn nuốt toàn bộ luồng khí huyết sát trên những chiếc phi tiêu lá liễu đó. Cự kiếm quét ngang qua, thân kiếm khổng lồ giống như một cánh cửa, đập vào thân thể Trác Phi – một thân thể xinh đẹp vô cùng khiến phần lớn cánh mày râu ngày nhớ đêm mong. “Ầm!” Thân thể Trác Phi bay ra ngoài, đâm vào tường, phát ra một tiếng trầm đục, đầu nghẹo sang một bên, ngất đi.
bách luyện thành yêu